Truyện ngắn: VIÊN ĐẠN LẠC

Luyxi Uytmen vốn đã là một thiếu phụ rất khỏe mạnh, nhưng từ khi có mang, sức khỏe của chị tăng lên gấp đôi. Luyxi ăn bằng hai người, ngủ gấp đôi, thở cho cả hai người. Vài ngày nữa đứa bé sẽ ra đời. Hai hay ba ngày nữa là cùng, hôm qua thầy thuốc đã nói vậy, và tất cả sẽ tốt lành, ông nói thêm.

Thực ra Luyxi không cần thầy thuốc nói với chị điều đó. Chị cũng cảm thấy thế, rằng tất cả sẽ tốt lành. Chị hai mươi tuổi, chị sung sướng, chị tự cảm thấy mình đẹp mặc dầu chị rất cả bụng, chị đẹp vì một hạnh phúc đơn giản, đẹp vì người chồng mà chị yêu và vì đứa con mà chị trông chờ.

Luyxỉ không đòi hỏi gì hơn thế. Chị chỉ yêu cầu điều duy nhất trên đời: rằng Gioóc không làm việc ban đêm nữa. Đề hành nghề giao hàng chợ sớm, chồng chỉ phải dậy từ hai giờ sáng. Và ít lâu nay Luyxi mắc chứng khó ngủ. Chị sợ trong cơn đau trở dạ đẻ lúc đêm hôm anh lại không ở nhà. Và nóng nực làm chỉ tức thở: ở Nữu Ước mùa hè nóng ghê gớm.

Tối nay, Luyxi không ngủ lại được. Gioóc đã ra khỏi nhà được mươi phút; và chị trằn trọc trên giường. Bầu trời nặng nề. Gió lọt qua cửa sỏ ở ban công vào phòng không giải được cơn oi nồng cho chị. Chiếc áo ngủ dính vào da chị. Chị cần thở, dù thế nào chị cũng không ngủ lại được nữa, thà dậy còn hơn.

Dáng Luyxiin hình trắng trên thềm hiên. Chị không thắp đèn, ánh sáng có lẽ làm tăng thêm cảm giác nồng nực, và ngoài trời sẽ dịu hơn đôi chút. Luyxi nhìn Bruclyn dưới chân. Qua ánh sáng lù mù, lác đác đó đây, người ta nhận đoán ra các khối hình tối om của các ngôi nhà chọc trời. Ông hàng xóm cùng hành lang, cả ông ta cũng vậy, cũng đã ra ngoài. Luyxi nhận ra ông qua thành bức tường nhỏ nhắn ngăn hai hộ. Ông tu một chai bia và mỉm cười khi thấy chị. Ghi khẽ gật đầu chào ông rồi lại nhìn thành phố khổng lồ và ngột ngạt trước mặt chị. Thành phố lúc nào cũng rì rầm những tiếng còi xa xa của cảnh sát và những tiếng gầm rú trầm trầm của xe cộ.

Lqui hơi ngả người về phía trước, nhìn phố xá, mảnh đất trống và những ngôi nhà xa xa... Chị vươn vai, hai tay giơ lên cao, một luồng gió mát làm chiếc áo ngủ dài và trắng của chỉ hay phất phơ. Một giây không động tĩnh và sự im lặng dài dằng dặc. Ông hàng xóm đã quay vào, cửa sồ ông đề mở, ánh sáng làm thành một vết tròn trên nền bê tông. Luyxi đứng đó, trước mặt là đêm tối, hai tay chị từ từ hạ xuống, toàn thân chị lùi lại một chút, và chị ngạc nhiên giương mắt: có chuyện gì thế này? Chỉ còn kịp kêu lên một tiếng nhỏ và quỵ xuống. Ông hàng xóm nghe thẩỳ tiếng kêu nhỏ đó đã quay trở lại hiện ngoài. Ông tiến lại gần, nhìn qua tường và nhận thấy Luyxi nằm ngửa bất động, hai bàn tay co quắp trên bụng.

"Chị. Này! Chị... khó chịu à?"

Nhưng ông không nhận được câu trả lời.

Ông hàng xóm tên là Tuychke. Ông đã quá sáu mươi tuổi. Ông ngần ngại không muốn nhảy qua bức tường bê tông nhỏ. Song ông thoáng nhìn thấy một vết máu đỏ trên tấm áo ngủ màu trắng của chị! Ông hoàng hốt và nhảy qua tường. Ông thận trọng nâng đầu chị lên và gọi. Không một lời đáp nào. Chi không trả lời. Vết máu loang rộng và ông láng giềng tội nghiệp, không quen chăm sóc người có mang tự nhủ: "Thế đấy, chị ta giở dạ, phải làm gì bây giờ nhỉ?" Ông Tuychke để mất một khoảng thời gian quý báu. Ông bật sáng gian nhà, nhận thấy không có ai, ra ngoài thềm, đi gõ của tất cả các hộ, và giải thích sự việc với những bộ mặt còn ngái ngủ, giận dữ và kém thiện chí. Mãi sau mới có một bà hứng lấy công việc và gọi xe
cứu thương đồng thời chanh chưa chỉnh ông TuychkC:

"Đi tìm một cái chăn hay một chiếc khăn trải giường, quấn chị ấy lại! Người ta đến đưa chị ấy đi ngay bây giờ".

Mười lăm phút nữa trôi qua trước khi tiếng còi xe cứu thương đến chân tường tòa nhà. Bây giờ mọi việc tiến hành nhanh chóng, hai người khiêng cáng tải thương leo lên thang nhưng thang máy quá nhỏ họ buộc phải xuống, một người mang cáng không, một người mang Luyxi như mang một học hàng, chị bất tỉnh nhân sự và được cuốn trong chiếc khăn trải giường đỏ lòm máu chị.

Tấm thảm kịch của Luyxi chỉ là tiếng còi thêm thắt ở Bruclyn vào hồi ba giờ sáng.

Luyxi giờ này đang nằm trên chiếc xe cáng do một y tá đẩy qua các hành lang bệnh viện. Một thầy thuốc khoa mổ trực đêm chạy cùng một lúc sau xe. Không ai biết việc gì xảy ra cả. Không một ai hiểu. Ông già Tuychke nói đơn giản: "chị ta giở dạ". Nhưng một người giở dạ ban đầu không mất nhiều máu đến thế. Người ta cởi áo Luyxi đang nằm trên bàn mồ. Thầy thuốc tất bật làm việc, yêu cầu truyền máu và nhận ra ngay lập tức người phụ nữ này chưa đến lúc sinh nở. Thế lại càng nguy hiểm hơn. Trên bụng tròn căng có một lỗ nhỏ tròn, từ đó máu thoát ra một cách đều đặn đáng lo ngại. Người ta cho rằng đó là một vết thương do viên đạn tạo nên. Quả thật một viên đạn đã xuyên thủng bụng dưới và không thoát ra ngoài. Luyxi đang trong cơn hôn mê và thầy thuốc tìm cách xác định vị trí viên đạn bằng cách chiếu diện. Ông phân biệt được nó rõ ràng, một vết mờ hơi lệch sang phải. Lúc này không thế biết được viên đạn tác hại thế nào đến bà mẹ nhưng may thay đứa trẻ gần như không bị tồn thương gì. Khám bằng ống nghe vẫn thấy con tim bé nhỏ của nó đập đều đều, và việc đầu tiên là phải cứu lấy nó đã. Nhà phẫu thuật quyết định áp dụng phương pháp rạch bụng và trích dạ con. Phẫu thuật tiến hành tốt. Luyxi chuyền từ trạng thái ngất sang mê mà không hay biết gì, chị đã đẻ mà cũng không biết nữa, chị vốn coi đó là nguồn vui biết bao nhiêu và cũng khắc khoải biết bao nhiêu.

Đôi bàn tay đeo găng của nhà phẫu thuật kéo đứa bé ra, cắt rốn; đó là một cháu gái sinh trước kỳ hạn hai hay ba ngày nhưng vẫn sống và thân thế hình thường ngoài một vết thương ở mả phải do viên đạn lướt qua. Em bé may mắn một cách lạ thường.

sinh mổ
Đôi bàn tay đeo găng của nhà phẫu thuật kéo đứa bé ra, cắt rốn (Ảnh minh họa)

Nhà phẫu thuật chuyền em bé cho một nữ y tá và bây giờ đang tìm viên đạn trong bụng người mẹ. Ông đã từng trông thấy nó rõ mồn một qua màn chiếu diện, ở bên phải, rất gần thận. Vậy mà giờ ông không tìm thấy gì cả. Thật là phi lý!

Ông không thề khâu vết mổ lại khi chưa gắp được viên đạn ra. Nó đã vào đó và ông đã nhìn thấy nó! Trong phòng mồ người ta rất khẩn trương tìm kiếm và lại chiếu diện! Nhưng không có gì! Không những chỉ không có gì... mà không còn gì cả! Nhà phẫu thuật không tin ở mắt mình nữa. Viên đạn tồi tệ ấy đi đâu? Đúng là một viên đạn mà! Ông đã thấy rành rành một lỗ nhỏ, ở đúng giữa bụng, và ông không thấy thương tích khác ở đâu nữa. Song có một lỗ nhỏ, ông đã nhìn thấy viên đạn và
nó không thoát ra ngoài. Vậy nếu nó không ra ngoài, thì chính là... Mẹ kiếp! nhà phẫu thuật gào lộn,

- Em bé! Em bé đâu?

Người ta đã đưa em bé đến phòng dưỡng sinh đề đặt nó vào lồng ấp. Nhà phẫu thuật chạy như điên trong các hành lang trong khi ấy các trợ lý của ông hoàn tất nốt phần phẫu thuật cho người mẹ; họ khâu lại vì người mẹ không là vấn đề nữa. Kia, em bé sơ sinh nằm trong cái lồng kính hai tay nắm lại, nhăn nhó, với vết thương trên má phải. Người ta nhấc em ra khỏi tồ.

Người ta soi em rất cần thận bằng X-quang từ đầu trở đi. Viên đạn không nằm ở đấy, nó cũng không nằm ở cổ, ở ngực, nó nằm trong dạ dày! Người phụ trách chiến điện như ngạt thở: sao, có thề như vậy được ư? Nhưng như trút được gánh nặng, nhà phẫu thuật giải thích:

"Viên đạn xuyên vào bụng người mẹ, đã yếu đi, đến má em bé, xuyên qua má và dừng lại ở trong mồm bé và đứa bé, do phản xạ nuốt, đã nuốt chửng viên đạn. Đó là cách giải thích duy nhất. Những em bé ở trong bụng mẹ mút ngón tay cái của mình thì tại sao các em lại không nuốt được viên đạn nhỉ?"

Khi Luyxi tỉnh lại, người ta không nói ngay cho chị, sợ làm chị hoảng hốt. Điều đó cũng dễ thôi vì chị cũng không hiểu gì hết. Đúng là chị cảm thấy có cái gì va nhẹ vào bụng, nó làm chỉ tắc thở rồi sau chẳng thấy gì nữa, hư vô.

Chị đòi chồng đến và Gioóc chạy lại như một người điên. Bình minh đã đến trên Bruclyn và cảnh sát lùng sục khu vực đó đề tìm ra kẻ sát nhân vô hình. Nhưng không có kẻ sát nhân nào cả. Chỉ có một tên ngốc rồ đại trong một căn nhà cách thềm hiện của Luyxi trên hai trăm mét mà đêm đó chỉ ra hóng mát. Một tên ngu ngốc đã lau súng còn một viên đạn trong nòng, khẩu súng nhỏ nhẹ cỡ hai mươi hai ly dùng đề bắn bia thi. Hắn công nhận một cách thật thà rằng một viên đạn đã nổ, và hắn sợ. Nhưng chẳng biết hắn nghĩ ngợi thế nào mà lại lau súng ở cửa sổ, vào giữa đêm, đứng trên trục căn nhà của một người đang có chửa cách hai trăm mét và không có chướng ngại vật nào. Đối với một xạ thủ thi đấu, việc đó chẳng tinh khôn chút nào. Viên đạn lạc đã vượt qua khoảng đất trống để chạm vào đứng giữa bụng Luyxi. Viên đạn cỡ 22 đó ở lại trong dạ dày Nenly Uytmên - đứa con mà Luyxi và Gíoóc vô cùng trông đợi - viên đạn cũng thoát ra khỏi dạ dày đứa bé không chút nguy hại bằng con đường tự nhiên cùng lúc với bình sữa đầu tiên của bé.